Bạn Có Gì Đâu:
Bàn thì cứ bàn cho vui thôi, Hội sau 3 cái nhiệm kỳ dài dằng dặc của ông Chương đã “quần chúng hóa” từ lâu rồi. Có nghĩa là, không cần nhiều chuyên môn, chỉ cần lòng nhiệt tình là vào Hội. Chữ chính trị đi trước chữ nghề nghiệp. “Quần chúng hóa” cộng với “chính trị hóa” thì ắt là khác với sự cá biệt và tính tự do của dân nghệ xịn rồi.
Cứ thử nhìn mà xem, những cá biệt, ổi ương một chút, tỏ ra có khả năng một chút là phần lớn bị gạt ra ngay từ vòng ngoài. Đó là phép màu nhiệm của ai chăng?
Tóm lại thì dân nghệ xịn chả cần Hội vẫn loay hoay được. Vài người già quen xưa nay luôn có tổ chức thì cũng coi đấy là một chỗ vui vui dăm thì mười họa gặp nhau. Số đông chẳng có chức danh bằng cấp gì thì cũng có thể huênh hoang mình là “hội viên hội Mỹ thuật”, nghệ sĩ vẽ giỏi mới được vào đó. Thôi thì, thế là được cả làng. Tuy cái được khá nhạt nhẽo, có khi nhảm nhí nữa. Nhất là trò chơi chấm thưởng treo giải hàng năm, ngày càng sai lạc đến phi thẩm mỹ.
Chỉ thương dân nghèo mất tiền đóng thuế hàng năm cho nhà nước để chơi trò chơi xa xỉ vô tích sự mà không biết. Nhà nước, nếu khá hơn, hãy học tập cách đầu tư cho nghệ thuật theo mô hình một số nước tiên tiến trên thế giới.
Bạn Lưu:
Vấn đề lãnh đạo Hội Mỹ thuật Việt Nam chưa tốt không liên quan gì mấy đến tài vẽ của bác Khánh Chương. Nó quan hệ đến nhân cách và phẩm chất chính trị cũng như cái tâm của người đưa đường vạch lối.
Hôm nay tôi được nghỉ làm, rỗi rãi đi xem được hai sự kiện bên Mỹ thuật. Một là ở chợ tranh Hàng Da, các cô chú ấy mời ban hát văn về ngồi ngay trong gian bầy Tuấn gốm, chơi tưng bừng, ối người hảo tâm cho tiền. Rồi ngồi quây quần rót vodka ra cụng, lảo đảo phê phà theo đệm ông Hoàng Mười hay cô bé Sapa, vui quá. Rồi mấy cô họa sĩ lôi sang bên La Cà 24 Lý Quốc sư, xem Show tranh giấy dó cả già cả trung niên cả trẻ, rượu vang nồng nàn, thâm tình chứa chan, đông đúc ấm áp. Có người thốt lên “lại thấy không khí những năm 90 đây rồi”, thật cảm động. Tôi bỗng thấy Mỹ thuật đã bỏ quên cái Hội và các lãnh đạo vào một ngăn xa tít rồi.
Cái khó nhất là lòng người, lòng người thuận thì trăm núi ngàn đèo cùng băng qua được. Mà nghệ thuật thì đâu phải một cuộc chiến, nó đơn giản là một cuộc chơi của những kẻ mải chơi mà… Rất mong không ai bị thiệt, đến như bác Huy Oánh bây giờ còn tiếc thời giờ uổng phí bao năm làm cho Hôi, đang vẽ mê mải lại kia kìa. Thật sướng mà không biết hưởng, uổng phí bao nhiêu người hay cho cái tham vọng này…